tieu thuyet sau nay anh van yeu em

TIỂU THUYẾT BÁC SĨ HƯ EM YÊU ANH. Chương 479: Cô rất có thể có chút ít chi phí thứ được không?Bầu ttách ngày hôm ấy trong xanh nlỗi ngọc, phần lớn tia ánh nắng chiếu xuống tỏa nắng, hồ hết tia nắng chói sáng ấy đang sưởi nóng khiến cho mặt khu đất trsinh sống đề nghị êm ấm rộng.Hạ Nhược Vũ bị chói nhòe mắt vị tia nắng chói chang ấy, nhằm mục tiêu Sau Này Em Sẽ Là Vợ Anh (Tiểu Thuyết) Nhân viên văn phòng, lương lậu bình bình, tình duyên lận đận, cô nàng Miki ngồi nhìn bánh mừng sinh nhật 30 tuổi của mình mà phát sầu! Đã vậy lại còn có anh chàng nào lạ hoắc gửi email nói như đinh đóng cột: "Miki, anh là chồng tương lai của em đây! Bây giờ mình chưa quen nhau, nhưng sau này em sẽ là vợ anh! Tác giả: Uy Gia. Thể loại: Ngôn Tình. Giới thiệu: Thành vợ chồng, nhưng lại không có tình cảm, là một trải nghiệm thế nào? Có người từng nói, không có gì là hoàn hảo, cả đời người thế nào cũng sẽ mắc sai lầm, sẽ những chuyện khiến mình thấy hổi tiếc, Nhưng Vẫn Yêu Em Như Ngày Nào, Quang Vinh Tải download 320 nhạc chờ Van Yeu Em Nhu Ngay Nao,Quang Vinh. Tìm kiếm. Quang Vinh chọn cho mình con đường du học.Sau khi về nước, anh kí hợp đồng độc quyền của Trung tâm băng đĩa nhạc Kim Lợi. Sau này anh vẫn yêu em [Full] Thể loại: Ngược trước sủng sau Kết hôn 1 năm, anh ấy làm cô ấy sẩy thai 2 lần. Vì yêu anh ấy, cô ấy vô cùng tự ti, nhẫn nại tất cả, nhường nhịn mọi thứ. Nhưng đến cuối cùng, vì 1 câu nói của mối tình đầu của mình, mà anh ấy đã muốn lấy mạng cô, móc tim của cô. Nguồn: webtruyen.com. Sau 2 năm đem lòng yêu Phương Dung, ca sĩ Minh Thuận quyết định đến Tỏ tình hoàn mỹ để bộc bạch nỗi lòng song lại bị từ chối. Tập 71 Tỏ tình hoàn mỹ vừa lên sóng với sự xuất hiện của Minh Thuận (23 tuổi). Ngoài ngoại hình điển trai, anh còn gây ấn tượng bởi sự App Vay Tiền. Tống Tiến Hải và Hạ Vũ Yến đã trốn ra nước ngoài ẩn cư , sống một cuộc sống bình yên .Nhưng một ngày nào đó Hạ Vũ Yến lại đột ngột phát hiện đèn đỏ của cô đã lâu lắm rồi không đến , trong lúc hoang mang cô liền đi tìm bác sĩ , quả nhiên cuối cùng cô cũng đã mang thai .Cô chỉ có một người đàn ông là Lục Nghệ Văn , không cần đoán cũng biết được cha của đứa bé này là ai .Trong lòng cô thật chất vô cùng hoang mang lo sợ , vô cùng oán hận hắn .Tại sao , rõ ràng đã chạy thoát một cách không dễ dàng chút nào rồi , nhưng lại còn phải mang theo nỗi ám ảnh của hắn mà sống chứ ? Nhưng còn một giọng nói đang nói với cô , țử çɥñğ của cô vốn đã trải qua ba lần sảy thai hiện nay đã vô cùng yếu ớt , sinh mạng này chắc hẳn là món quà mà ông trời ban cho cô , cô nên trân trọng thật tốt mới phải .Cô suy nghĩ rất lâu , quyết định tốt nhất là nói cho Tổng Tiến Hải biết chuyện này để hỏi ý kiến của anh ấy .Tống Tiến Hải đề nghị cô sinh đứa bé ra “ Nếu lần này lại sảy thai , thì thân thể của em chắc sẽ hao hụt rất dữ dội , em không thể cứ lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa được nữa . Huống hồ chi . . . chắc đứa bé này , chính là người đàn bà đã ૮ɦếƭ thay em đó ? Em nỡ lòng nào ɢɨết ૮ɦếƭ cô Lấy sao ? "Sau khi nghe những lời nói này của Tổng Tiến Hải , Hạ Vũ Yến liền quyết định giữ lại đứa bé này , và quyết định trao cho nó toàn bộ tình yêu của mình .Vì thế nên Tống Tiến Hải càng xem trọng cô hơn nữa , dường như anh đã chăm sóc cô tỉ mỉ từng chút một , dưới sự chăm sóc của Tống Tiền Hải , sức khỏe của Hạ Vũ Yến cũng dần trở nên khá hơn trước . Cuộc sống của hai người vừa bình yên vừa ấm áp , sinh sống trong cùng một mái nhà , hai người nương tựa vào nhau , nhưng lại chưa bao giờ vượt quá giới hạn . Nhưng ông trời dường như không dự định buông tha cho họ , ngay đến ước mơ nhỏ nhoi nhất này cũng không chịu đáp ứng cho họ .Ngày thứ hai khi Lục Nghệ Văn tỉnh dậy liền xin lỗi Phạm Tiểu Vân một cách gượng gạo khi nhìn thấy cô “ Anh xin lỗi Vân Vân , tối qua anh có nổi cơn say xỉn làm tổn thương đến em không ? "Pham Tiểu Vân giấu hết tất cả oán hận và buồn rầu trong lòng , cô giả bộ lắc đầu như không có chuyện gì “ Không có mà , anh không có làm tổn thương em , chỉ là . . . " Cô run lên một cái , hỏi trực tiếp “ Thật sự anh yêu thương Hạ Vũ Yến đến như vậy ư ? "Biểu cảm của cô vô cùng ấm ức , trong khóe mắt dường như xuất hiện những giọt nước mắt .Cơ thể của Lục Nghệ Văn run lên , hắn nó tránh ánh mắt của cô “ Em nói bừa bãi gì vậy . "Phạm Tiểu Vân nhìn ánh mắt tránh né ấy của hắn , nhoẻn miệng lên cười một cách tự chế giễu , nỗi không cam chịu trong mắt cô ngày càng nồng nhiệt .Giang Mỹ Linh bôn ba đường dài , cuối cùng cũng đến được địa chỉ của Tổng Tiến Hải mà thuộc hạ của mình đã cung cấp . Cô sắp gặp được Tiến Hải ca ca của mình rồi !Giang Mỹ Linh hít một hơi dài , nhấn chuông cửa reo lên .Rất nhanh , cánh cửa đã được mở ra . Nụ cười trên khuôn mặt của Giang Mỹ Linh liền cứng đơ lại sau khi nhìn thấy người mở cửa lúc ấy , rất lâu rất lâu sau cô mới nói “ Vũ . . . Yến ? "Hạ Vũ Yến chỉ ló ra một cái đầu , nhìn thấy Giang Mỹ Linh , trên mặt cô có chút vui mừng cũng có chút căng thẳng “ Chị , sao chị lại tới đây ? Chị đến một mình sao ? Có ai biết được chuyện này không ? "" . . . Không , chị đến một mình " Hạ Vũ Yến nhanh chóng đón tiếp Giang Mỹ Linh vào nhà , “ Chị , sao chị lại tìm được chỗ này vậy ? "“ Vũ Yến , em ? " Giang Mỹ Linh giờ mới nhìn thấy cái bụng nhô ra của cô , thậm chí giọng nói cũng biến đổi đo căng thẳng . " Là của Lục Nghệ Văn . "Hạ Vũ Yến thở dài một tiếng , “ Thật không ngờ , dù cho em trốn khỏi hắn nhưng cũng không thể thoát khỏi hắn được . " Giang Mỹ Linh nghe thấy đó chính là đứa con của Lục Nghệ Văn , liền nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm “ Không sao đâu , có con là việc tốt mà , dù sao đi nữa cũng sẽ không còn cô đơn một mình nữa rồi . " Hạ Vũ Yến nhoẻn miệng cười .“ Lúc ấy không phải em đã . . . chị còn thật sự tưởng em . . " Giang Mỹ Linh có chút lo lắng liền ngắm nghía cô từ đầu đến chân , “ Không ngờ em lại có thể trốn thoát được . "“ Ừ , cũng nhờ Tiến Hải đã cứu lấy em " Hạ Vũ Yến gật gật đầu .“ A , nói đến Tiến Hải , vậy Tiến Hải đâu rồi ? " Giang Mỹ Linh giả bộ nhắc đến anh một cách vô tình , nhưng ánh mắt cô đã bắt đầu tìm kiếm bóng người của Tống . Tiến Hải rồi .“ Anh ấy đã đi làm rồi , cho nên bây giờ chỉ có một mình em ở nhà , ” Hạ Vũ Yến cười nói , “ Tối nay chị ở lại dùng bữa nhé . "“ Không ăn đâu không ăn đâu . " Giang Mỹ Linh lắc tay , đột nhiên nhìn Hạ Vũ Yến một cách nghiêm túc , “ Vũ Yến , thật ra chị có một số điều muốn nói với em , chị đã suy nghĩ từ rất lâu rồi . " “ Chị nói đi . " Hạ Vũ Yến liền nghiêm túc trở lại khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô . “ Em có thích Tống Tiến Hải không ? " Giang Mỹ Linh hỏi ." Anh ấy là người bạn của em " Hạ Vũ Yến nói , đột nhiên nghĩ đến điều gì , bèn ngạc nhiên nói , “ Chị , chẳng lẽ chị ?"Giang Mỹ Linh bắt lấy đôi vai của cô “ Đúng vậy , đúng là như em nghĩ , nếu không thì em cho rằng vì sao chị lại đến đây ? "“ Vũ Yến , chị chưa từng cầu xin qua em điều gì , nhưng lần này , chị muốn cầu xin em , rời khỏi Tiến Hải đi . "“ Chị ? " Hạ Vũ Yến nhìn cô có chút kinh ngạc , “ Vì sao ? "“ Em không đồng ý ư ? " Sắc mặt Giang Mỹ Linh đột nhiên tối sầm lại , cô bắt lấy bờ vai của cô ấy , “ Em còn dám hỏi chị vì sao ư ? Vì sao chẳng lẽ em không biết ư ? Tiến Hải vì em đã chịu biết bao nhiêu thương tích , em nhìn xem anh ấy đã vì em mà trở thành bộ dạng như thế nào ? Em còn muốn tiếp tục liên lụy đến anh ấy ư ? " "Lại có thai sao?"Hạ Vũ Yến ngồi ngơ ngác trên ghế sopha, sờ cái bụng nhỏ, lẩm bẩm một hôn đã gần một năm rồi, đây là lần thứ ba cô ấy mang đứa con trước, bị chồng của mình Lục Nghệ Văn, ép buộc cô phá thai với phương thức tần nhẫn Vũ Yến cười đau khổ một tiếng, nhìn về tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã ký trên bàn trà, ánh mắt cô trở nên kiên còn này chắc sẽ là cơ hội cuối cùng của cô ấy rồi, nếu lại bị phá thai nữa, thì chắc kiếp này cô sẽ mất đi tư cách làm nhất định phải bảo vệ nớ, dù phải trả bằng mọi giá...Rắc!! Cửa phòng ngủ mở ra, thân hình cao lớn của Lục Nghệ Văn đi từ bên ngoài Vũ Yến vội vã đứng dậy, trên khuôn mặt mộc không son phấn ấy, bỗng đã trở nên trắng toát."Lục Nghệ Văn, giấy thỏa thuận ly hôn tôi đã ký rồi. Bắt đầu từ bây giờ, giữa tôi và anh, đã không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa." Cô nói với giọng trầm ngâm, ngón tay đặt cạnh người đang nắm chặt lại một cách căng tác của Lục Nghệ Văn hơi đừng lại, ngước đôi mắt đen khốc liệt hung hăng lên, nhìn chằm chằm Hạ Vũ Yến."Cô muốn ly hôn ư?" Hắn bước đôi chân dài ra, trên mặt không một chút biểu cảm gì, nhưng khí thế lẫm liệt trên người của hắn lại giống như thật vậy, áp sát Hạ Vũ Yến khiến đôi chân cô run lên."Đúng, chúng ta ly hôn đi, Tiểu Vân.." Lời nói của Hạ Vũ Yến chưa dứt thì trước mắt bỗng hoa mắt đi, sau đó cổ họng chợt đau Lục Nghệ Văn tiến lên phía trước một bước, nắm chặt lấy cổ của cô, hắn muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô thật sự."Hạ Vũ Yến cô mà cũng xứng đáng gọi tên Tiểu Vân sao!" Đôi mắt hung dữ đó của Lục Nghệ Văn, nhìn chằm chằm vào cô, "Lúc trước cô cam tâm tình nguyện lấy ta, sao lúc đó không nghĩ là sẽ ly hôn. Bây giờ thì lại muốn rời khỏi ư? Món nợ mà cô thiếu, đã trả xong chưa?""Lục Nghệ Văn, anh đã làm sẩy hết hai đứa con của tôi, sinh mạng của hai đứa con đó, còn chưa đủ để trả sao?" Hạ Vũ Yến bị Ϧóþ cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn căng đỏ lên, khóe mắt không ngừng rơi nước mắt xuống "Vả lại chuyện lúc đó, tôi không có...ặc ặc"Nói được một nửa, ngón tay trên cổ cô, đột nhiên siết chặt lại, giống như muốn Ϧóþ gãy đốt xương nhỏ nhắn đó vậy."Hạ Vũ Yến, cô im ngay cho tôi! Những cái cớ đối trái của cô, tôi đã nghe đủ rồi! Dù cho bây giờ cô có giở trò gì đi nữa, trước khi tôi chưa trừng phạt đủ, thì cuộc hôn nhân này, cô đừng hòng ly!"Hắn nói xong liền Ϧóþ cổ của Hạ Vũ Yến, ấn cô xuống đất, sau đó lại trở mình, vùi mặt cô xuống nền nhà lạnh băng"Roẹt-" Xé rách chiếc đầm của cô ra."Lục Nghệ Văn, anh đừng tay lại" Hạ Vũ Yến bắt đầu vùng vẫy, mỗi lần người đàn ông này muốn có được cô thì đều tần nhẫn giống như muốn làm cô ૮ɦếƭ vậy, bây giờ cô lại có thai, cô không muốn làm chuyện đó với Nghệ Văn đề ném thân người của cô một cách thô lỗ, tạo ra dấu vết của những vết bầm tím Vũ Yến vùng vẫy mạnh bạo, đôi tay cực lực phản kháng, cô tiện tay mò được một cây kéo trên bàn Vũ Yến không hề suy nghĩ gì hết mà nhắm thẳng vào cổ của Lục Nghệ Văn."Đừng ᴆụng đến tôi, Lục Nghệ Văn" cây kéo trên ngón tay mà cô ra sức nắm đăng run rẩy, "Ly hôn với tôi, khiến anh và Tiểu Vân được toại nguyện không tốt sao?"Cây kéo sắt bén, cách cổ Lục Nghệ Văn chỉ có mấy đôi mắt lạnh lẽo đó lên, anh nhìn một cách giễu cợt vào đôi mắt run rẩy của Hạ Vũ của Hạ Vũ Yến co thắt lại, một giây sau, cổ tay của mình đã bị Lục Nghệ Văn khóa chặt, hắn co tay lại không tiếc một chút sức lực nào, khiến làn da trắng tin của Hạ Vũ Yến tái nhợt đau đớn, sau đó hắn lại đè cô xuống đất một cách hung bạo. Tác giả Haruhisatoh34Thể loại Đô Thị, Truyện Teen, Ngôn TìnhGiới thiệuTrở thành vợ chồng hợp pháp, nhưng cũng chỉ là hữu danh vô Tần Lục vốn không xem Yến Lạc như bạn đời của tự hỏi, cô còn mong chờ gì người đàn ông là lần thứ ba cô mang thai, cô thẫn thờ ngồi trên ghế, suy nghĩ mông lungHai lần mang thai trước, anh ta ép cô phải phá bỏ máu mủ của mình…Yến Lạc cười đau khổ một tiếng, nhìn về tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã ký trên bàn trà, ánh mắt cô trở nên kiên còn này chắc sẽ là cơ hội cuối cùng của cô ấy rồi, nếu lại bị phá thai nữa, thì chắc kiếp này cô sẽ mất đi tư cách làm mẹ. Cô nhất định phải bảo vệ nó, dù phải trả bằng mọi giá... Họ dự định ngồi tàu, trực tiếp xuất cảnh. Rời khỏi xe, Tiêu Vương nắm lấy tay của Yến Lạc, đi hướng về phía con thuyền đã chuẩn bị cảng tàu rộng lớn đó, trong lúc này đã có một thân hình cao lớn thon dài đứng ở đó. Yến Lạc nhìn rất rõ khuôn mặt đẹp đẽ mà lạnh lẽo đó, bước chân cô dừng lại ngay tức thì, kinh ngạc vô Lục, hắn...sao hắn lại ở đây? Chẳng lẽ hắn đã biết hết tất cả rồi sao? Sao hắn lại biết được? Tiêu Vương cũng nhíu mày lại, nhanh chóng quay người lại ''Tiểu Lạc, mau lên xe, chúng ta phải đổi tuyến đường!" Hai người vội vã quay người chạy về phía chiếc xe, nhưng một nhóm người mặc áo đen lại xông ra trong lúc này, chặn đứng đường đi phía trước của họ. ''Yến Lạc, cô muốn đi đâu?" Giọng nói của Tần Lục và khí thế hung tợn ấy trên người của hắn, không ngừng tiến đến của Yến Lạc cứng đơ ra, cô chịu không nổi hét to "Tần Lục, tôi đã ly hôn với anh rồi, hà cớ gì mà anh không cho tôi đi?" Tần Lục đứng trước mặt cô và Tiêu Vương, sắc mặt lạnh băng, kèm theo khí lạnh buốt người."Ai nói cô và tôi đã ly hôn? Tờ giấy thỏa thuận ly hôn đó, tôi còn chưa ký tên…""Cái gì? Hạ Vũ Yến ngơ ngác""Ý anh là gì? Không phải anh đã nói rồi sao, chỉ cần tôi bỏ đứa con, thì anh sẽ cho tôi đi!" Ánh mắt sắc bén của Tần Lục, nhìn chằm chằm vào ánh mắt run rẩy của Yến Lạc.''Yến Lạc, tôi còn chưa chơi đủ, sao lại có thể tha cho cô đi được? Suốt cuộc đời này, trừ phi cô chết, nếu không thì, cô vĩnh viễn cũng đừng mong được giải thoát!"Yến Lạc mở to mắt, đôi mắt vốn rất sáng sủa đó, dần dần bị bao chùm bởi màu xám của tuyệt vọng.''Tần Lục, mày đừng quá đáng!" Tiêu Vương nắm chặt tay của Yến Lạc, ngang ngay trước mặt Tần Lục, che mất ánh mắt sắc bén của hắn."Tiêu Vương, bây giờ mới giả dạng làm anh hùng ư?" Tần Lục lướt qua người anh bằng một ánh mắt chế giễu. ''Trước đó mày bị đánh gãy chân, trong lúc dưỡng thương ngay ngoại ô, sao lại không ra làm chỗ dựa cho Yến Lạc đi?" Ánh mắt của Tiêu Vương có chút hoang mang, nhanh chóng nói ''Tao không có né tránh, là do mày cho người theo dõi tao, không cho tao rời khỏi đó!” Tần Lục cười miệt thị "Vậy bây giờ tao bắt mày thả Yến Lạc ra, thì mày phải thả ra đúng không?"Ngón tay nắm chặt Yến Lạc của Tiêu Vương run nhẹ một cái, nhưng vẫn không hề buông ra."Tần Lục, nếu mày còn làm giống lần trước nữa, thì tao sẽ báo cảnh sát!" Tiêu Vương uy һɪếρ một cách nhợt đổi lại, đương nhiên là nụ cười lạnh lùng và khinh thường của Tần Lục, trong đôi mắt sâu thâm đen tối ấy, chỉ còn lại sự lạnh lùng, sau đó hắn trực tiếp mở miệng nói với Yến Lạc"Yến Lạc, qua đây!"Trái tim Yến Lạc nhói lên, cô nghĩ về những thủ đoạn tàn nhẫn độc ác của người đàn ông này, cô liền thoát khỏi tay của Tiêu Vương."Tiểu Lạc, đừng."Yến Lạc nhẹ nhàng lắc đầu với anh, sau đó liền nhìn về phía Tần Lục "Có phải cho đến khi tôi chết rồi, anh mới chịu buông tha cho tôi không?" Tâm trạng của cô hoàn toàn bình thản, giọng điệu tra hỏi của cô cũng cực kỳ nghiêm dạng này của cô, khiến Tần Lục bực bội một cách không thể nào giải thích được, hắn cũng không muốn trả lời câu hỏi của Yến Lạc, chỉ gia tăng thêm ngữ khí của mình, nói lại một lần nữa ''Yến Lạc, tôi nói một lần cuối cùng, qua đây!''Tần Lục vẫn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn về sự bình thản của Yến Lạc, thì thân hình của cô đã động đậy và đi hướng về phía hắn. "Lại có thai sao?"Hạ Vũ Yến ngồi ngơ ngác trên ghế sopha, sờ cái bụng nhỏ, lẩm bẩm một hôn đã gần một năm rồi, đây là lần thứ ba cô ấy mang đứa con trước, bị chồng của mình Lục Nghệ Văn, ép buộc cô phá thai với phương thức тầп пһẫп Vũ Yến cười đau khổ một tiếng, nhìn về tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã ký trên bàn trà, ánh mắt cô trở nên kiên còn này chắc sẽ là cơ hội cuối cùng của cô ấy rồi, nếu lại bị phá thai nữa, thì chắc kiếp này cô sẽ mất đi tư cách làm nhất định phải bảo vệ nớ, dù phải trả bằng mọi giá...Rắc!! Cửa phòng ngủ mở ra, thân hình cao lớn của Lục Nghệ Văn đi từ bên ngoài Vũ Yến vội vã đứng dậy, trên khuôn mặt mộc không son phấn ấy, bỗng đã trở nên trắng toát."Lục Nghệ Văn, giấy thỏa thuận ly hôn tôi đã ký rồi. Bắt đầu từ bây giờ, giữa tôi và anh, đã không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa." Cô nói với giọng trầm ngâm, ngón tay đặt cạnh người đang nắm chặt lại một cách căng tác của Lục Nghệ Văn hơi đừng lại, ngước đôi mắt đen khốc liệt hung hăng lên, nhìn chằm chằm Hạ Vũ Yến."Cô muốn ly hôn ư?" Hắn bước đôi chân dài ra, trên mặt không một chút biểu cảm gì, nhưng khí thế lẫm liệt trên người của hắn lại giống như thật vậy, áp sát Hạ Vũ Yến khiến đôi chân cô run lên."Đúng, chúng ta ly hôn đi, Tiểu Vân.." Lời nói của Hạ Vũ Yến chưa dứt thì trước mắt bỗng hoa mắt đi, sau đó cổ họng chợt đau Lục Nghệ Văn tiến lên phía trước một bước, nắm chặt lấy cổ của cô, hắn muốn Ьóρ c/h/ết cô thật sự."Hạ Vũ Yến cô mà cũng xứng đáng gọi tên Tiểu Vân sao!" Đôi mắt hung dữ đó của Lục Nghệ Văn, nhìn chằm chằm vào cô, "Lúc trước cô cam tâm tình nguyện lấy ta, sao lúc đó không nghĩ là sẽ ly hôn. Bây giờ thì lại muốn rời khỏi ư? Món nợ mà cô thiếu, đã trả xong chưa?""Lục Nghệ Văn, anh đã làm sẩy hết hai đứa con của tôi, sinh mạng của hai đứa con đó, còn chưa đủ để trả sao?" Hạ Vũ Yến bị Ьóρ cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn căng đỏ lên, khóe mắt không ngừng rơi nước mắt xuống "Vả lại chuyện lúc đó, tôi không có...ặc ặc"Nói được một nửa, ngón tay trên cổ cô, đột nhiên siết chặt lại, giống như muốn Ьóρ gãy đốt xương nhỏ nhắn đó vậy."Hạ Vũ Yến, cô im ngay cho tôi! Những cái cớ đối trái của cô, tôi đã nghe đủ rồi! Dù cho bây giờ cô có giở trò gì đi nữa, trước khi tôi chưa trừng phạt đủ, thì cuộc hôn nhân này, cô đừng hòng ly!"Hắn nói xong liền Ьóρ cổ của Hạ Vũ Yến, ấn cô xuống đất, sau đó lại trở mình, vùi mặt cô xuống nền nhà lạnh băng"Roẹt-" Xé rách chiếc đầm của cô ra."Lục Nghệ Văn, anh đừng tay lại" Hạ Vũ Yến bắt đầu vùng vẫy, mỗi lần người đàn ông này muốn có được cô thì đều tần nhẫn giống như muốn làm cô ૮ɦếƭ vậy, bây giờ cô lại có thai, cô không muốn làm chuyện đó với ɴɡһệ ????ăп ᴆề пéᴍ тһâп пɡườɪ ᴄủɑ ᴄô ᴍộт ᴄáᴄһ тһô ʟỗ, тạᴏ гɑ Ԁấᴜ ᴠếт ᴄủɑ пһữпɡ ᴠếт Ьầᴍ тɪ́ᴍ Vũ Yến vùng vẫy mạnh bạo, đôi tay cực lực phản kháng, cô tiện tay mò được một cây kéo trên bàn Vũ Yến không hề suy nghĩ gì hết mà nhắm thẳng vào cổ của Lục Nghệ Văn."Đừng ᴆụng đến tôi, Lục Nghệ Văn" cây kéo trên ngón tay mà cô ra sức nắm đăng run rẩy, "Ly hôn với tôi, khiến anh và Tiểu Vân được toại nguyện không tốt sao?"Cây kéo sắt bén, cách cổ Lục Nghệ Văn chỉ có mấy đôi mắt lạnh lẽo đó lên, anh nhìn một cách giễu cợt vào đôi mắt run rẩy của Hạ Vũ của Hạ Vũ Yến co thắt lại, một giây sau, cổ tay của mình đã bị Lục Nghệ Văn khóa chặt, hắn co tay lại không tiếc một chút sức lực nào, khiến làn da trắng tin của Hạ Vũ Yến tái nhợt đau đớn, sau đó hắn lại ᴆᴇ̀ ᴄô хᴜốпɡ ᴆấт ᴍộт ᴄɑ́ᴄһ һᴜпɡ Ьạᴏ. Ngón tay Yến Lạc sờ lên bụng, buồn rầu nói ''Đứa con của em, đến phút cuối cũng không giữ lại được. Nhưng mà...bây giờ em đã ly hôn với Tần Lục rồi, anh ta và em đã không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa."Đôi mắt Tiêu Vương sáng lên, nắm chặt tay của Yến Lạc ''Vậy bây giờ em muốn đi cùng anh không? Anh sẽ sắp xếp thuyền bè ngay lập tức. Tiểu Lạc, anh sẽ đối xử tốt với em suốt đời.''Trước kia Yến Lạc vội vã muốn rời khỏi, là vì muốn bảo vệ đứa con, nhưng bây giờ…cô thật sự không còn lí do gì để rời khỏi nữa rồi."Em…" Yến Lạc ngước mặt xuống, nhìn vào cái chân trái bị biến chứng của Tiêu Vương một lần, cô quyết tâm.''Chỉ cần anh không chán ghét em, thì em sẽ đi với anh''''Đương nhiên anh sẽ không chán ghét em rồi!" Tiêu Vương vô cùng vui sướng trong lòng, dùng sức nắm chặt bàn tay, đè nén sự vui mừng trong lòng.''Bây giờ anh sẽ đi chuẩn bị!"Anh vừa nói xong, thì mới chú ý được còn có một người phụ nữ đứng bên cạnh, người đó chính là Tống Mỹ Linh."Mỹ Linh, em cũng ở đây ư? Lâu rồi không gặp"Anh nở một nụ cười dịu dàng và lịch Mỹ Linh nhoẻn miệng lên, cười tế nhị "Ừ, anh cứ không trả lời tin nhắn của em, em rất lo lắng, nên mới qua đây xem xem!”Tiêu Vương gật gật đầu, khách sáo hỏi thăm vài câu, liền để cô đứng lại một bên, sau đó xoay người bàn bạc với Yến Lạc tuyến đường bỏ trốn và nơi đến của họ. Trong mắt của Tống Mỹ Linh toàn là đối kỵ khi nhìn vào bộ dạng say đắm dịu dàng của Tiêu Vương. Tiêu Vương là hàng xóm của cô ta, là thanh mai trúc mã của cô ta, nhưng con tiện tì Yến Lạc này, đã ᴄướρ mất Tiêu Vương của cô ta, thậm chí còn bao gồm tất cả sự chú ý của cha cô trước, cô từng là công chúa trong nhà, tất cả những người trong nhà, đều lấy cô làm trung tâm của sự chú ý, nhưng tất cả những điều tốt đẹp này, đều bị con tiện nhân Yến Lạc này phá vỡ hết rồi! Từ khi Yến Lạc tới, người nhà của cô ta, bạn bè xung quanh cô ta, đều đã bỏ rơi cô ta, sau đó họ đều tập trung sự chú ý đến Yến ta đã ᴄướρ đi hết tất cả mọi thứ của Tống Mỹ Linh! Tống Mỹ Linh hận Yến Lạc tận xương tủy, cho nên một năm trước, cô đã sắp đặt ra chuyện Lương Tiểu Vân bị người khác làm nhục, là do chính tay cô ta lập ra, sau đó hãm hại Yến đoạn của Tần Lục thâm độc, quyền lực của hắn có ở khắp nơi, cô vốn đã tưởng rằng sau chuyện đó, Tần Lục nhất định sẽ ɡɪếт chết con tiện nhân Yến Lạc đó, nhưng thật không ngờ, hắn lại kết hôn với cô ta!Ngược lại còn khiến cho cô ta cầu toàn tính mạng đến ngày hôm nay, ngoài ra còn liên lụy đến Tiêu Vương ca ca của cô ta, khiến anh ấy biến thành người tàn phế. Tất cả mọi thứ này, đều là bởi vì Yến Lạc!Chỉ cần Yến Lạc chết đi, Tiêu Vương, còn có sự chú ý từ cha mẹ, toàn bộ đều sẽ thuộc về cô giờ họ muốn bỏ trốn ư, không dễ vậy đâu! Động tác của Tiêu Vương rất nhanh. Trong đêm ấy, anh đã sắp xếp hết tất cả mọi việc, thu thập hành lý, hai người chuẩn bị xuất Mỹ Linh giả bộ bắt lấy tay của Yến Lạc, nhẹ nhàng nói ''Thượng lộ bình an, còn nữa, em phải thường xuyên về thăm chị và cha mẹ nha" Yến Lạc cảm kích cô chăm sóc cô ấy mấy ngày nay, cô trao một cái ôm ấm áp cho Tống Mỹ Linh, sau khi chào tạm biệt, Tiêu Vương lái xe, chạy thẳng tới bến tàu.

tieu thuyet sau nay anh van yeu em